Vẫn biết trên cõi đời nghèo khó là chuyện thường tình xưa nay, sống - chết là quy luật của trời đất nhưng sau lòng ta vẫn cảm thấy buồn vì hoàn cảnh hiện nay. có lẽ buồn cũng là chuyện thường tình chăng ?
Cuộc đời ai cũng có lúc suy nghĩ không chính chắn kể cả người lớn tuổi hay người sắp về phái bên kia, như vậy điều đó không ngoài cả ta, anh em và gia đình ta. Trước hiện thực như bây giờ chỉnh còn một mình ta gánh gòng không biết liệu đến bao giờ ta sẽ kiệt sức. Ta dần suy nghĩ về quá khứ và thấy những gì mà anh em ta đã có những sai lầm, mất mát, nghĩ đến tương lai chỉ thấy anh em ta có những khó khăn trở ngại. Biết làm sao đây?
Ta ngỡ một mình ta sẽ làm tròn được chữ Hiếu nhưng điều đó thật không dễ, khi vẻ mặt của cha mẹ ta vẫn còn lo lắng, ánh mắt mẹ ta còn đó những giọt sầu, lòng dạ song thân ta còn những nỗi muộn phiền. ta không sợ mình ko đủ sức nhưng chỉ sợ thời gian, sợ nhất là đến lúc ta có đủ điều kiện mà song thân ta không còn để ta săn sóc. Nhưng sức ta có hạn, ta rất thương yêu gia đình ta và mọi người nên thường suy nghĩ về họ. Tại sao họ lại làm như vậy ?
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)