Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

VÀO ĐÔNG

Ngày hôm qua ta về nơi quê cũ
Để mong tìm hơi ấm của người thân
Nhưng quê hương thời tiết đã lạnh dần
Xuyên tất cả cơn gióng đông chào hỏi
Sáng thức giấc nhìn ra khung cửa sổ
Thấy lá rơi, từng đợt xác xào rơi.
Bỗng thỡ than trời đã lạnh nữa rồi
Mùa đông đến như vội vàng tìm đến
Cả gia đình vội chạy tìm áo ấm
Sợ lạnh lùng khi trời chuyển sang đông
Sợ nơi xa nơi Mỹ Quốc mênh mông
Có người lạnh, long đong vì xa xứ.
Mùa xuân ơi ! vội vàng lên đi chứ
Đông đến rồi ngươi hãy đến mau mau
cả làng quê trông ngươi biết dường nào
Cả nhà ta cũng nôn nao ngươi đến
Vì áo ấm nhưng nhà ta vẫn lạnh
Vì cửa ngăn nhưng gió vẫn thổi vào
Vì sân hẹp nên ào ào lá rụng
Vì người đông nhưng cả đời lận đận
Vì riêng ta ta vẫn sợ nỗi hàn
Suốt đời ta sợ lạnh nhất thế gian
Mong ấm áp đến tràn lan khắp chốn
Nhà của ta không còn cần áo ấm
Và riêng ta chẳng phải sợ vào đông.

NGẪU HỨNG

sáng nay gió lạnh thổi qua rèm
sợ chốn đô thành lạnh đến em
gửi trái tim nàyđang nóng bỏng
đến em và sưởi ấm cho em.

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

ngày tháng cũ mịt mờ như sương khói
thoáng trôi qua lưu lại chút ưu phiền
vui chẳng tìm buồn lại đến triền miên
nào số phận có đâu quên thiên mệnh
rút dao chén xuống nước nước càng chảy mạnh
đàn hát quên sầu càng sầu thêm
gió sớm mai thổi đi bốn phương
xưa nay chỉ thích mình vui cười
chứ có ai muốn mình khóc đâu
hai chữ nhân tình thật cai đắng
muốn hỏi trời cho rõ chuyện đời
nhưng nào có biết được đâu
để rồi những tháng ngày sầu luỵ
một mình ta,
đi khắp đó đây,
phiêu du bốn bể,
đêm về trong giấc mộng Nam Kha

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

MẶT TRỜI VÀ NHỮNG VÌ SAO

Mặt trời khoe làm nhạt những vì sao
Sao vẫn lặng yên không hề đối chất
Khi tạo hoá xoay nữa vòng trái đất
Chẳng còn thấy mặt trời chỉ thấy những vì sao.

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

TIA CHỚP

Tính đến hôm nay, ông nội đã mất gần một tháng tròn. Đây chưa phải là một thời gian dài cũng không phải là một thời gian ngắn cho nên những suy nghĩ về cuộc đời cứ đến rồi đi trong tâm trí tôi có lúc nó dồn dập, cũng có khi nó từ từ. Nó gây cho tôi một cảm giác là lạ khó mà diễn tả như thế nào.
Nhớ lại khoảng thời gian cách đây 1 tháng sau khi anh 3 về từ biệt gia đình sang Mỹ sinh sống lập nghiệp, ông nội cầm tay anh 3 mà rưng rưng nước mắt nói ngẹn ngào "ông cháu mình gặp lần này chắc là lần cuối rồi Hoàng ơi, mai mốt con có về lại đây chắc không còn thấy ông đâu". Tôi đứng cạnh bên mà trái tim đập quá mạnh, ứa nước mắt. Tôi biết lời ông nói là sự thật bởi vì tôi đã biết trước ông nội sẽ sớm ra đi.
Mọi việc không còn cách nào khác hơn ngoải sự chấp nhận tất cả. Anh 3 lên máy bay đi, tôi còn mỉm cười nói đùa "Anh Lớn kỳ này đi thì chỉ có 7 - 8 người đưa nhưng mai mốt về thì trăm ngàn người rước" nhưng lòng tôi nghe nó bâng khuâng làm sao như cái cảm giác trời lạnh mà mình cưởi bỏ bớt một lớp áo vậy, anh 3 đi tôi cũng hụt hẩn tinh thần vì từ trước đến giờ tôi quen có anh 3 giúp đỡ nên chưa phải lo sợ gì cả. Nay anh đã có gia đình và tìm hạnh phúc riêng để xây dựng cuộc sống mới nơi đất khách quê người thì tôi không có gì hơn ngoài lời chúc anh thành công.
Tuy vậy, tôi biết rồi đây chỉ còn có tôi và anh 4 để tang ông nội mà thôi, chắc ông nội cũng sẽ chịu vì từ trước đến giờ ông nội luôn tin tưởng ở anh 3 là nhất.
1 tuần sau khi anh 3 đi ông nội mất đột ngột. Nói là đột ngột chứ tôi đã biết lâu rồi vì ông tuồi đã cao. Ông nội mất đi thì nhơn loại đã mất một con người truyền giảng đạo đức, riêng gia đình tôi vắng bóng một ông già dạy bảo chúng tôi chuyện đạo đức, sống đạo đức hằng ngày.
Sau ngày ông nội mất trong xã bỗng nhiên nhiều người tiếp tục qua đời làm cho tôi cảm thấy chán ngán cái cuộc sống vô vị này.
Có lẽ nói một cách kinh điển là tôi nhận ra được sự vô thường theo thuyết của nhà Phật, tôi bắt đầu mù mờ khi phải trả lời câu hỏi " mục đích của cuộc sống là gì ?"
khi trở lại Sài Gòn học mà trong đầu tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi một vấn êề lớn đây cũng là vấn đề mà các tôn giáo và khoa học luôn lý giải luôn tranh đấu.
dù thế nào đi nữa tôi cũng phải tròn chữ hiếu thôi, nên nghĩ là nghĩ vậy chứ chưa đến lúc phải làm giờ đây phải học thôi. Thế là lại lao tiếp trong vòng danh lợi mà trong lòng mãi mơ đến cõi Tiên.
Rồi đây, 3 năm hay nhiều năm nữa có ai trong gia đình tôi, hay một ai đó còn nhớ đến ông nội tôi nữa không và 67 năm nữa tôi ra đi thì có ai hay biết và nhớ tôi nữa không ?

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Từ giã về non lánh tục trần
Thanh nhàn cõi tịnh rất an thân
Quyết tu đắc quả thành tiên thánh
Khỏi nợ trần gian trả oán ân
Hai chữ thị phi đà chẳng bận
Một câu danh lợi cũng không cần
Vui chơi nào biết mùi dương thế
Dâu bể dù thay đổi mấy lần.