Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

CHẠY

Thế là nửa con trăng nữa mình sẽ trở thành người đàn ông thật sự, có gia đình và có trách nhiệm. Để quyết định thành gia lập thất, mình cũng đã rất kiên cường và kìm nén đau thương và cũng để lại không ít thương đau cho nhiều người con gái khác. Nhưng thôi, như vậy là tốt con thuyền trôi mãi cũng cần có bờ bến, co ngựa chạy mãi cũng có lúc mõi gối chồn chân. Điều quan trọng là bờ bến mình có là nơi nào, có phù hợp hay không. Những cô gái thương yêu mình dù có đau đớn cũng là hữu hạn và sau sự đa đớn đó có lẽ họ sẽ tìm được bến bờ hạnh phúc mới.
Cứ dự định rằng năm sau mình mới tiếp tục thi Cao học nhưng vừa rồi nghe tin anh 3 đã hoàn thành MBA, thế là gia đình mình có 3 người con trai mà 2 trong số đó bây giờ đều đã là Thạc sĩ, chỉ còn riêng mình chưa được bến bờ sự nghiệp gì cả và đã trượt ngã một lần đau đớn quá. Nhưng mình quyết định thi luôn lần này, như vậy là tuần trăng mật của mình sẽ là ở "Nước Anh". không biết kỳ thi này sẽ thế nào. Xưa có câu "hoàng Thiên bất phụ hảo tâm nhân" mình tin là sẽ ổn cả. Nhưng vẫn còn đó nỗi lo lắng lúc đêm về.

Không có nhận xét nào: